- Mục đích và phương tiện
Mục đích là cái mà ta hướng đến
Phương tiện là cái mà ta sử dụng để đi đến mà cái ta cần đến
- Chân lí là sự thật
Chân lí là của Vũ Trụ, không phải là sản phẩm của bất cứ Tôn giáo nào. Tôn giáo chỉ là CON ĐƯỜNG để giúp loài người tìm đến với Chân lí mà thôi. Đích đến chỉ có một, nhưng con đường thì có nhiều con đường khác nhau, tùy căn cơ trình độ mỗi người để tìm ra cho mình con đường đi phù hợp với khả năng của mình. Tất cả Tôn giáo chân chính(hãy nhớ không phải Tà Đạo) đều là những con đường đi tốt, đều dẫn đến Chân lí.
Hãy nhớ Tôn giáo là Con đường, không phải là Chân lí. Hiểu được điều này, Chúng ta hãy tạo riêng cho mình một nguyên tắc, quy tắc, kim chỉ nam, bảo bối.... v.v... để ứng dụng, áp dụng mà sống đúng. Áp dụng vào muôn mặt của Đời sống.
Ví như này,
Chân lí là mục đích tốt thượng, Tôn giáo là con đường hay còn gọi là phương tiện để đi đến Chân lí. Hình dung như ri cho dễ hiều, chẳng hạn, từ Sài gòn mún đi Vũng Tàu thì cần có con xe 2 bánh, hoặc 4 bánh. Cái mình mún hay mục đích của mình là đi Vũng Tàu, cái mình cần là có con xe đi cho lẹ, không có con xe mình đi bằng xe hăng cải thì 4 ngày tới, tới nơi xoạy lơ lun òi, cũng sắp tàn đời. :D, nên kím con xe 2 tiếng tới. :D Nên con xe chỉ là phương tiện hoy, hem phải cái mình mún thực sự, nên đừng có đội lên đầu mà tôn thờ chi cho mệt. Con xe này hư có con xe khác. :P
Điều mình lun lun nhớ trong cuộc sống là phân biệt rõ, đâu là mục đích, đâu là phương tiện, phân biệt cho kỉ, hem lẫn lộn lung tung. Mục đích là cái cần đạt đến, phương tiện chỉ là cái mượn xài tạm. Đến nơi rồi, hem cần phương tiện nữa, đạp nó lun xún biển, khỏi vướng víu. 😀 ( Phũ, thực tế đôi khi phải phũ cái cần phũ, mới nhẹ mà sống an được )
Hôn nhân ì, hạnh phúc là mục đích, chồng là phương tiện, còn hạnh phúc thì giữ, hết hạnh phúc thì thay. Chi mô mà tranh dành, dành chi cái đồ mình đã xài rồi, chưa xài mới dành tí coi sao. :D Khổ, đàn ông thì có cái chi mô mà đội lên đầu, rồi làm mất luôn phẩm giá. Như Mark, dành cũng được, chớ mí người khác có chi mà dành. :D Nói vậy chứ dành chi cho mệt, hữu xạ tự nhiên hương, có dành cũng không được, sửa mắt sửa mũi, đau đớn tốn tiền, rồi phải này nọ, mệt, của mình, của tốt, ở trong núi cũng thấy, cũng tìm ra, ngủ cho lành, hơi đâu. :D ( nói chứ cũng có nhìu anh hấp dữn lém, hình thức lẫn trí tuệ, tính cách, tài năng..., hem gom chung lại để chê được, có mí anh, cuộc sống í nghĩa bội phần, mới chung sức kiến tạo được thế giới, chứ một mình phụ nữ hem thì ... thôi, sống zik cũng bùn. :D Chỉ là cho lọt sàng xún nia bớt, Xã hội bớt ... chật. :P , hem phải tống khứ đi mô, vì tống khứ là ác nhơn, mờ cho MẶC VÁY hết, rồi xếp đứng cuối hàng, đỡ quay đầu nhòm lại, hay nói hay hơn tí là bỏ xó lun. :D
Mần giàu ì, một người một số, một vận mệnh, không phải ai cũng có số giàu có, tùy Phước vs Đức từng người. Đời người, Hạnh phúc mới là Mục đích, Giàu có chỉ là phương tiện. Nên việc chi phải kiếm tiền bằng mọi giá để rồi xuống Địa ngục, vĩnh viễn không được làm người nữa, chưa kể bất hạnh trăm thứ ở Thế gian.
Tôn giáo ì, Chân lí mới là cứu cánh. Giác ngộ, giải thoát mới là cứu cánh. Tôn giáo, pháp môn chỉ là phương tiện. Chấp chi vô cái phương tiện để làm khổ mình, Thầy tôi, Chùa Tôi, Tôn giáo tôi, Nhà Thờ tôi, Cha tôi..., vị Giáo chủ tôi. Đức Phật tôi, Chúa của tôi. Không bậc Thánh nào chỉ cho môn đệ mình vậy cả, đừng phỉ báng.
Triệu triệu thứ trong cuộc sống này, chỉ cần áp nhiêu đó là đủ. Cứ rứa an nhiên mà đi, chi mô phải tranh đấu nhau, dành dựt nhau... chi cho hỗn loạn ra. Để sức mà ngủ cho an lành. :D Đời đơn giản rứa. Hết sức đơn giản rứa thôi, mà ôi thôi đủ thứ. Khổ, mãi khổ... 🤔🤔🤔🤔🤔
Suốt ngày kêu Khổ, ai mần mình khổ??? Tự mình mần mình khổ chứ ai??? Khổ là Ác. Mà Ác nghĩa là không Thiện. Mà sao gặp Ác, thì gieo Nhân Ác gặp quả Ác là phải thôi. Gieo hạt mướp đắng thì ra quả mướp đắng hoy, chứ mần răng ra quả mướp ngọt được, mô ra cho có. Bởi rứa, đừng có kêu vs than. Đức Phật nói ùi mà:" Ở hiền thì sẽ gặp lành, những người Nhân Đức, Trời dành phần cho." Nói là Trời dành, chứ kì thực là do ở Phước Đức mình mà sinh ra cả. Vậy nên, bất cứ gặp một chuyện chi không hay thì đừng có khoe ra hí, vì người ta sẽ biết là mình là người Thiện hay Ác. Bởi gặt Quả thì là vì đã gieo Nhân, vậy hoy. Quy luật vận hành tự nhiên của Vũ Trụ mà, đâu ai điều khiển, can thiệp.
Càng sống mà càng gặp nhiều cảnh khổ là hiểu òi. Nên bình tĩnh, sống chậm lại, suy xét lại, rà soát lại mình đã làm gì sai mà sửa lỗi và sám hối, rồi làm việc Phước Thiện bù đắp lại. Chứ kêu cứu, không ai cứu mình được cả, Thánh Thần không giúp cho kẻ Ác. Đó là nguyên tắc, thậm chí là Chân lí luôn. Vậy nên, Sửa mình, mới là phương cách tối thắng nhất khi gặp cảnh khổ. Hãy tỉnh ngộ. Rứa thôi, dễ như trở bàn tay. :D
Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017
Thức tỉnh Mục đich sống
Thức tỉnh MỤC ĐÍCH SỐNG.
😙
Khởi thủy, con người vốn có bản chất Thánh Thiện. Vậy nhưng, càng sống, càng hiện đại, càng Văn minh ( Nói là Văn minh, là do con người bi chừ gọi tên, lầm tưởng, chứ thực sự của Văn minh phải là Thánh Thiện. Vậy nên, Hiện đại thì có, chứ nói là Văn Minh thì nên xem xét lại.
🤔 ) con người càng rời xa bản chất thực vốn có của mình. Đến bi chừ đây, có khi có một số con người còn thua loài cầm thú. Đó là thực tế, không muốn công nhận thì nó vẫn diễn ra nhan nhản hằng ngày, không chỉ người nghèo, ít hiểu biết, mà còn...
😓
Các bậc Thánh, Thánh Nhân... xuất hiện cũng bởi SỨ MẠNG lớn lao này:
THỨC TỈNH LOÀI NGƯỜI.
😘
Vì con người đã chìm quá sâu vào u mê, tăm tối, đầy tội lỗi.
😭
😭
😭
😭
😭
Vì con người đã chìm quá sâu vào u mê, tăm tối, đầy tội lỗi.
Buộc các bậc Thánh phải xuất hiện để cứu vớt. Lí ra, vạn sự trên Vũ Trụ này cứ để nó vận hành theo quy luật Tự nhiên. Có sinh ắt phải bị diệt. Gieo Nhân ắt trả Quả. Nhưng bởi lòng Từ bi, các bậc Thánh trên cao không nỡ để con người cứ mãi trầm luân trong đau khổ như thế, nên động lòng giáng thế để cứu khổ loài người và muôn loài.
Những tưởng Loài người là loài dễ chỉ bảo, ai dè...
😜.
Bản chất cố hữu: Tham lam vô độ, làm biếng vô cực,...( cái này đẻ ra thêm vô số thứ vô minh khác nữa) đến mức ngáp ngáp giữa biển khơi, Phật đưa ra cái phao kêu con ôm phao mà treo lên Thuyền, không chịu ôm phao mà leo lên, mà trả giá với Phật, Phật bồng con lên Thuyền đi, cho nhanh, chứ con làm biếng tự leo lên quá, bồng lên đi, con cúng cho nãi chuối, 5 miếng thịt heo quay, 3 ngàn đồng bạc lẻ gồm có 6 tờ mệnh giá 500 đồng( loại tờ tiền mà người VN chê không xài), khuyến mãi thêm bó hoa héo.
🤔
🤔
🤔
🤔
🤔
Phật nói lại, Ta không có tay để bồng con lên con ơi, vậy thôi, đi xuống luôn dưới kia cho lẹ, dưới đó có bạn bè đông vui lắm, đồng đẳng đồng hạng như con, chứ con leo lên đây rồi ở một mình cũng buồn, cũng chán. Thôi Ta đi đây, chào tạm biệt con.
😛
🤓
Sáng sáng Phật ra giải Ngân hà ún cà phơ,
😄, nhìn xún, còn thấy đám con vẫn nheo nhóc eo éo tối ngày trả giá...
Hết cách,
----
"SỰ NỞ HOA CỦA TÂM THỨC NHÂN LOẠI
Thức tỉnh mục đích sống – Eckhart Tolle
HỒI TƯỞNG
Địa cầu, cách đây 114 triệu năm, một buổi sáng kia, sau khi mặt trời vừa hé dạng, bỗng nhiên có một bông hoa duy nhất xuất hiện lần đầu tiên trên hành tinh này; những cánh hoa hé nở, đón chào những tia nắng sớm. Đây quả là một sự kiện quan trọng trong quá trình tiến hóa của thực vật, mở đầu cho một thời kỳ chuyển hóa đời sống của những loài cỏ cây vốn đã xuất hiện trên trái đất từ hàng triệu năm trước. Đóa hoa đầu tiên đó hẳn đã không tồn tại được lâu, vì có lẽ đây chỉ là hiện tượng đơn lẻ hiếm hoi và có lẽ vì giai đoạn ấy chưa phải là thời kỳ thuận lợi cho các loài hoa nở rộ. Tuy nhiên, đến một ngày nào đó, bước chuyển hướng quyết định ấy hẳn cũng phải đến, và nếu có ai đó có mặt vào giờ phút đó để chứng kiến, hẳn họ đã nhìn thấy một sự bùng vỡ của hương hoa và sắc màu lan tràn khắp hành tinh.
Mãi về sau này, những sinh thể mong manh đầy hương sắc mà ta gọi là hoa ấy đã đóng một vai trò trọng yếu trong quá trình tiến hóa về mặt nhận thức ở một loài khác: ở con người. Thực vậy, con người ngày càng cảm thấy bị hấp dẫn và thu hút trước hấp lực của những cánh hoa. Khi nhận thức của con người càng trở nên tinh tế hơn, rất có thể bông hoa là thứ đầu tiên mà họ đem lòng quý trọng, mặc dù hoa không phục vụ cho một mục đích thực tiễn nào của họ, tức là không liên quan gì đến chuyện sinh kế, sống còn. Nhưng đóa hoa đã là nguồn cảm hứng cho biết bao nhiêu nghệ sĩ, thi nhân và các nhà huyền học. Chúa Jesus đã khuyên chúng ta nên để thì giờ chiêm nghiệm về hoa và học cách sống như một bông hoa. Tương truyền rằng Đức Phật cũng đã có một bài thuyết pháp trong im lặng, trong đó Ngài cầm một bông hoa trên tay và ngắm nhìn đóa hoa ấy trong yên lặng. Một lát sau, một trong những tỳ-kheo có mặt hôm đó là Ngài Ma-ha Ca-Diếp (Mahakasyapa) đã nở trên môi một nụ cười. Có thể ngài Ma-ha Ca-Diếp là người đệ tử duy nhất hôm ấy hiểu được ngụ ý của bài pháp vô ngôn của Đức Phật. Tương truyền rằng, nụ cười đó (tức là sự trao truyền Tâm ấn giác ngộ) đã được Đức Phật và chư Tổ truyền qua hai tám đời liên tiếp và sau này đã trở thành nguồn gốc của Thiền Tông.
Khi ta nhìn ngắm vẻ đẹp của một bông hoa, bông hoa ấy có thể đánh thức, dù chỉ trong thoáng chốc, cảm nhận về cái đẹp ở trong ta, phần hiện hữu sâu xa nhất, và cũng là bản chất thực của chính mình. Giây phút đầu tiên khi cảm nhận cái đẹp là một biến cố có ý nghĩa nhất trong quá trình tiến hóa về nhận thức của loài người. Khi đó ta cũng cảm nhận được tình yêu và sự im lắng ở nội tâm mình. Dù ta không nhận thức được hết tầm quan trọng của biến cố đó, hoa vẫn là một biểu tượng, qua hình tướng, những gì thiêng liêng, cao quý nhất, dù phần cao quý ấy thực chất là cái không có hình tướng. So với những loài cây cỏ đã có mặt trước đó thì hoa có vẻ mong manh, chóng tàn hơn. Nhưng hoa đã trở thành sứ giả từ một cõi khác, như là một chiếc cầu nối liền thế giới của hình hài vật chất với thế giới vô hình. Hoa không chỉ cho ta mùi hương thanh khiết và êm dịu, mà hoa còn mang lại mùi hương của cõi thiêng liêng. Nếu ta có thể dùng từ “tỉnh thức” với nghĩa rộng thì ta có thể ví rằng hoa là sự tỉnh thức của loài cỏ cây."
"SỰ NỞ HOA CỦA TÂM THỨC NHÂN LOẠI
Thức tỉnh mục đích sống – Eckhart Tolle
HỒI TƯỞNG
Địa cầu, cách đây 114 triệu năm, một buổi sáng kia, sau khi mặt trời vừa hé dạng, bỗng nhiên có một bông hoa duy nhất xuất hiện lần đầu tiên trên hành tinh này; những cánh hoa hé nở, đón chào những tia nắng sớm. Đây quả là một sự kiện quan trọng trong quá trình tiến hóa của thực vật, mở đầu cho một thời kỳ chuyển hóa đời sống của những loài cỏ cây vốn đã xuất hiện trên trái đất từ hàng triệu năm trước. Đóa hoa đầu tiên đó hẳn đã không tồn tại được lâu, vì có lẽ đây chỉ là hiện tượng đơn lẻ hiếm hoi và có lẽ vì giai đoạn ấy chưa phải là thời kỳ thuận lợi cho các loài hoa nở rộ. Tuy nhiên, đến một ngày nào đó, bước chuyển hướng quyết định ấy hẳn cũng phải đến, và nếu có ai đó có mặt vào giờ phút đó để chứng kiến, hẳn họ đã nhìn thấy một sự bùng vỡ của hương hoa và sắc màu lan tràn khắp hành tinh.
Mãi về sau này, những sinh thể mong manh đầy hương sắc mà ta gọi là hoa ấy đã đóng một vai trò trọng yếu trong quá trình tiến hóa về mặt nhận thức ở một loài khác: ở con người. Thực vậy, con người ngày càng cảm thấy bị hấp dẫn và thu hút trước hấp lực của những cánh hoa. Khi nhận thức của con người càng trở nên tinh tế hơn, rất có thể bông hoa là thứ đầu tiên mà họ đem lòng quý trọng, mặc dù hoa không phục vụ cho một mục đích thực tiễn nào của họ, tức là không liên quan gì đến chuyện sinh kế, sống còn. Nhưng đóa hoa đã là nguồn cảm hứng cho biết bao nhiêu nghệ sĩ, thi nhân và các nhà huyền học. Chúa Jesus đã khuyên chúng ta nên để thì giờ chiêm nghiệm về hoa và học cách sống như một bông hoa. Tương truyền rằng Đức Phật cũng đã có một bài thuyết pháp trong im lặng, trong đó Ngài cầm một bông hoa trên tay và ngắm nhìn đóa hoa ấy trong yên lặng. Một lát sau, một trong những tỳ-kheo có mặt hôm đó là Ngài Ma-ha Ca-Diếp (Mahakasyapa) đã nở trên môi một nụ cười. Có thể ngài Ma-ha Ca-Diếp là người đệ tử duy nhất hôm ấy hiểu được ngụ ý của bài pháp vô ngôn của Đức Phật. Tương truyền rằng, nụ cười đó (tức là sự trao truyền Tâm ấn giác ngộ) đã được Đức Phật và chư Tổ truyền qua hai tám đời liên tiếp và sau này đã trở thành nguồn gốc của Thiền Tông.
Khi ta nhìn ngắm vẻ đẹp của một bông hoa, bông hoa ấy có thể đánh thức, dù chỉ trong thoáng chốc, cảm nhận về cái đẹp ở trong ta, phần hiện hữu sâu xa nhất, và cũng là bản chất thực của chính mình. Giây phút đầu tiên khi cảm nhận cái đẹp là một biến cố có ý nghĩa nhất trong quá trình tiến hóa về nhận thức của loài người. Khi đó ta cũng cảm nhận được tình yêu và sự im lắng ở nội tâm mình. Dù ta không nhận thức được hết tầm quan trọng của biến cố đó, hoa vẫn là một biểu tượng, qua hình tướng, những gì thiêng liêng, cao quý nhất, dù phần cao quý ấy thực chất là cái không có hình tướng. So với những loài cây cỏ đã có mặt trước đó thì hoa có vẻ mong manh, chóng tàn hơn. Nhưng hoa đã trở thành sứ giả từ một cõi khác, như là một chiếc cầu nối liền thế giới của hình hài vật chất với thế giới vô hình. Hoa không chỉ cho ta mùi hương thanh khiết và êm dịu, mà hoa còn mang lại mùi hương của cõi thiêng liêng. Nếu ta có thể dùng từ “tỉnh thức” với nghĩa rộng thì ta có thể ví rằng hoa là sự tỉnh thức của loài cỏ cây."
Thức tỉnh Mục đích Sống
Thức tỉnh MỤC ĐÍCH SỐNG. 😙
Khởi thủy, con người vốn có bản chất Thánh Thiện. Vậy nhưng, càng sống, càng hiện đại, càng Văn minh ( Nói là Văn minh, là do con người bi chừ gọi tên, lầm tưởng, chứ thực sự của Văn minh phải là Thánh Thiện. Vậy nên, Hiện đại thì có, chứ nói là Văn Minh thì nên xem xét lại. 🤔 ) con người càng rời xa bản chất thực vốn có của mình. Đến bi chừ đây, có khi có một số con người còn thua loài cầm thú. Đó là thực tế, không muốn công nhận thì nó vẫn diễn ra nhan nhản hằng ngày, không chỉ người nghèo, ít hiểu biết, mà còn... 😓
Các bậc Thánh, Thánh Nhân... xuất hiện cũng bởi SỨ MẠNG lớn lao này:
THỨC TỈNH LOÀI NGƯỜI.
😘
Vì con người đã chìm quá sâu vào u mê, tăm tối, đầy tội lỗi. 😭😭😭😭😭
Buộc các bậc Thánh phải xuất hiện để cứu vớt. Lí ra, vạn sự trên Vũ Trụ này cứ để nó vận hành theo quy luật Tự nhiên. Có sinh ắt phải bị diệt. Gieo Nhân ắt trả Quả. Nhưng bởi lòng Từ bi, các bậc Thánh trên cao không nỡ để con người cứ mãi trầm luân trong đau khổ như thế, nên động lòng giáng thế để cứu khổ loài người và muôn loài.
Những tưởng Loài người là loài dễ chỉ bảo, ai dè... 😜.
Bản chất cố hữu: Tham lam vô độ, làm biếng vô cực,...( cái này đẻ ra thêm vô số thứ vô minh khác nữa) đến mức ngáp ngáp giữa biển khơi, Phật đưa ra cái phao kêu con ôm phao mà treo lên Thuyền, không chịu ôm phao mà leo lên, mà trả giá với Phật, Phật bồng con lên Thuyền đi, cho nhanh, chứ con làm biếng tự leo lên quá, bồng lên đi, con cúng cho nãi chuối, 5 miếng thịt heo quay, 3 ngàn đồng bạc lẻ gồm có 6 tờ mệnh giá 500 đồng( loại tờ tiền mà người VN chê không xài), khuyến mãi thêm bó hoa héo. 🤔🤔🤔🤔🤔
Phật nói lại, Ta không có tay để bồng con lên con ơi, vậy thôi, đi xuống luôn dưới kia cho lẹ, dưới đó có bạn bè đông vui lắm, đồng đẳng đồng hạng như con, chứ con leo lên đây rồi ở một mình cũng buồn, cũng chán. Thôi Ta đi đây, chào tạm biệt con.
😛🤓
Sáng sáng Phật ra giải Ngân hà ún cà phơ, 😄, nhìn xún, còn thấy đám con vẫn nheo nhóc eo éo tối ngày trả giá...
Hết cách,
😛😛😛😛😛
----
"SỰ NỞ HOA CỦA TÂM THỨC NHÂN LOẠI
Thức tỉnh mục đích sống – Eckhart Tolle
HỒI TƯỞNG
Địa cầu, cách đây 114 triệu năm, một buổi sáng kia, sau khi mặt trời vừa hé dạng, bỗng nhiên có một bông hoa duy nhất xuất hiện lần đầu tiên trên hành tinh này; những cánh hoa hé nở, đón chào những tia nắng sớm. Đây quả là một sự kiện quan trọng trong quá trình tiến hóa của thực vật, mở đầu cho một thời kỳ chuyển hóa đời sống của những loài cỏ cây vốn đã xuất hiện trên trái đất từ hàng triệu năm trước. Đóa hoa đầu tiên đó hẳn đã không tồn tại được lâu, vì có lẽ đây chỉ là hiện tượng đơn lẻ hiếm hoi và có lẽ vì giai đoạn ấy chưa phải là thời kỳ thuận lợi cho các loài hoa nở rộ. Tuy nhiên, đến một ngày nào đó, bước chuyển hướng quyết định ấy hẳn cũng phải đến, và nếu có ai đó có mặt vào giờ phút đó để chứng kiến, hẳn họ đã nhìn thấy một sự bùng vỡ của hương hoa và sắc màu lan tràn khắp hành tinh.
Mãi về sau này, những sinh thể mong manh đầy hương sắc mà ta gọi là hoa ấy đã đóng một vai trò trọng yếu trong quá trình tiến hóa về mặt nhận thức ở một loài khác: ở con người. Thực vậy, con người ngày càng cảm thấy bị hấp dẫn và thu hút trước hấp lực của những cánh hoa. Khi nhận thức của con người càng trở nên tinh tế hơn, rất có thể bông hoa là thứ đầu tiên mà họ đem lòng quý trọng, mặc dù hoa không phục vụ cho một mục đích thực tiễn nào của họ, tức là không liên quan gì đến chuyện sinh kế, sống còn. Nhưng đóa hoa đã là nguồn cảm hứng cho biết bao nhiêu nghệ sĩ, thi nhân và các nhà huyền học. Chúa Jesus đã khuyên chúng ta nên để thì giờ chiêm nghiệm về hoa và học cách sống như một bông hoa. Tương truyền rằng Đức Phật cũng đã có một bài thuyết pháp trong im lặng, trong đó Ngài cầm một bông hoa trên tay và ngắm nhìn đóa hoa ấy trong yên lặng. Một lát sau, một trong những tỳ-kheo có mặt hôm đó là Ngài Ma-ha Ca-Diếp (Mahakasyapa) đã nở trên môi một nụ cười. Có thể ngài Ma-ha Ca-Diếp là người đệ tử duy nhất hôm ấy hiểu được ngụ ý của bài pháp vô ngôn của Đức Phật. Tương truyền rằng, nụ cười đó (tức là sự trao truyền Tâm ấn giác ngộ) đã được Đức Phật và chư Tổ truyền qua hai tám đời liên tiếp và sau này đã trở thành nguồn gốc của Thiền Tông.
Khi ta nhìn ngắm vẻ đẹp của một bông hoa, bông hoa ấy có thể đánh thức, dù chỉ trong thoáng chốc, cảm nhận về cái đẹp ở trong ta, phần hiện hữu sâu xa nhất, và cũng là bản chất thực của chính mình. Giây phút đầu tiên khi cảm nhận cái đẹp là một biến cố có ý nghĩa nhất trong quá trình tiến hóa về nhận thức của loài người. Khi đó ta cũng cảm nhận được tình yêu và sự im lắng ở nội tâm mình. Dù ta không nhận thức được hết tầm quan trọng của biến cố đó, hoa vẫn là một biểu tượng, qua hình tướng, những gì thiêng liêng, cao quý nhất, dù phần cao quý ấy thực chất là cái không có hình tướng. So với những loài cây cỏ đã có mặt trước đó thì hoa có vẻ mong manh, chóng tàn hơn. Nhưng hoa đã trở thành sứ giả từ một cõi khác, như là một chiếc cầu nối liền thế giới của hình hài vật chất với thế giới vô hình. Hoa không chỉ cho ta m
Khởi thủy, con người vốn có bản chất Thánh Thiện. Vậy nhưng, càng sống, càng hiện đại, càng Văn minh ( Nói là Văn minh, là do con người bi chừ gọi tên, lầm tưởng, chứ thực sự của Văn minh phải là Thánh Thiện. Vậy nên, Hiện đại thì có, chứ nói là Văn Minh thì nên xem xét lại. 🤔 ) con người càng rời xa bản chất thực vốn có của mình. Đến bi chừ đây, có khi có một số con người còn thua loài cầm thú. Đó là thực tế, không muốn công nhận thì nó vẫn diễn ra nhan nhản hằng ngày, không chỉ người nghèo, ít hiểu biết, mà còn... 😓
Các bậc Thánh, Thánh Nhân... xuất hiện cũng bởi SỨ MẠNG lớn lao này:
THỨC TỈNH LOÀI NGƯỜI.
😘
Vì con người đã chìm quá sâu vào u mê, tăm tối, đầy tội lỗi. 😭😭😭😭😭
Buộc các bậc Thánh phải xuất hiện để cứu vớt. Lí ra, vạn sự trên Vũ Trụ này cứ để nó vận hành theo quy luật Tự nhiên. Có sinh ắt phải bị diệt. Gieo Nhân ắt trả Quả. Nhưng bởi lòng Từ bi, các bậc Thánh trên cao không nỡ để con người cứ mãi trầm luân trong đau khổ như thế, nên động lòng giáng thế để cứu khổ loài người và muôn loài.
Những tưởng Loài người là loài dễ chỉ bảo, ai dè... 😜.
Bản chất cố hữu: Tham lam vô độ, làm biếng vô cực,...( cái này đẻ ra thêm vô số thứ vô minh khác nữa) đến mức ngáp ngáp giữa biển khơi, Phật đưa ra cái phao kêu con ôm phao mà treo lên Thuyền, không chịu ôm phao mà leo lên, mà trả giá với Phật, Phật bồng con lên Thuyền đi, cho nhanh, chứ con làm biếng tự leo lên quá, bồng lên đi, con cúng cho nãi chuối, 5 miếng thịt heo quay, 3 ngàn đồng bạc lẻ gồm có 6 tờ mệnh giá 500 đồng( loại tờ tiền mà người VN chê không xài), khuyến mãi thêm bó hoa héo. 🤔🤔🤔🤔🤔
Phật nói lại, Ta không có tay để bồng con lên con ơi, vậy thôi, đi xuống luôn dưới kia cho lẹ, dưới đó có bạn bè đông vui lắm, đồng đẳng đồng hạng như con, chứ con leo lên đây rồi ở một mình cũng buồn, cũng chán. Thôi Ta đi đây, chào tạm biệt con.
😛🤓
Sáng sáng Phật ra giải Ngân hà ún cà phơ, 😄, nhìn xún, còn thấy đám con vẫn nheo nhóc eo éo tối ngày trả giá...
Hết cách,
😛😛😛😛😛
----
"SỰ NỞ HOA CỦA TÂM THỨC NHÂN LOẠI
Thức tỉnh mục đích sống – Eckhart Tolle
HỒI TƯỞNG
Địa cầu, cách đây 114 triệu năm, một buổi sáng kia, sau khi mặt trời vừa hé dạng, bỗng nhiên có một bông hoa duy nhất xuất hiện lần đầu tiên trên hành tinh này; những cánh hoa hé nở, đón chào những tia nắng sớm. Đây quả là một sự kiện quan trọng trong quá trình tiến hóa của thực vật, mở đầu cho một thời kỳ chuyển hóa đời sống của những loài cỏ cây vốn đã xuất hiện trên trái đất từ hàng triệu năm trước. Đóa hoa đầu tiên đó hẳn đã không tồn tại được lâu, vì có lẽ đây chỉ là hiện tượng đơn lẻ hiếm hoi và có lẽ vì giai đoạn ấy chưa phải là thời kỳ thuận lợi cho các loài hoa nở rộ. Tuy nhiên, đến một ngày nào đó, bước chuyển hướng quyết định ấy hẳn cũng phải đến, và nếu có ai đó có mặt vào giờ phút đó để chứng kiến, hẳn họ đã nhìn thấy một sự bùng vỡ của hương hoa và sắc màu lan tràn khắp hành tinh.
Mãi về sau này, những sinh thể mong manh đầy hương sắc mà ta gọi là hoa ấy đã đóng một vai trò trọng yếu trong quá trình tiến hóa về mặt nhận thức ở một loài khác: ở con người. Thực vậy, con người ngày càng cảm thấy bị hấp dẫn và thu hút trước hấp lực của những cánh hoa. Khi nhận thức của con người càng trở nên tinh tế hơn, rất có thể bông hoa là thứ đầu tiên mà họ đem lòng quý trọng, mặc dù hoa không phục vụ cho một mục đích thực tiễn nào của họ, tức là không liên quan gì đến chuyện sinh kế, sống còn. Nhưng đóa hoa đã là nguồn cảm hứng cho biết bao nhiêu nghệ sĩ, thi nhân và các nhà huyền học. Chúa Jesus đã khuyên chúng ta nên để thì giờ chiêm nghiệm về hoa và học cách sống như một bông hoa. Tương truyền rằng Đức Phật cũng đã có một bài thuyết pháp trong im lặng, trong đó Ngài cầm một bông hoa trên tay và ngắm nhìn đóa hoa ấy trong yên lặng. Một lát sau, một trong những tỳ-kheo có mặt hôm đó là Ngài Ma-ha Ca-Diếp (Mahakasyapa) đã nở trên môi một nụ cười. Có thể ngài Ma-ha Ca-Diếp là người đệ tử duy nhất hôm ấy hiểu được ngụ ý của bài pháp vô ngôn của Đức Phật. Tương truyền rằng, nụ cười đó (tức là sự trao truyền Tâm ấn giác ngộ) đã được Đức Phật và chư Tổ truyền qua hai tám đời liên tiếp và sau này đã trở thành nguồn gốc của Thiền Tông.
Khi ta nhìn ngắm vẻ đẹp của một bông hoa, bông hoa ấy có thể đánh thức, dù chỉ trong thoáng chốc, cảm nhận về cái đẹp ở trong ta, phần hiện hữu sâu xa nhất, và cũng là bản chất thực của chính mình. Giây phút đầu tiên khi cảm nhận cái đẹp là một biến cố có ý nghĩa nhất trong quá trình tiến hóa về nhận thức của loài người. Khi đó ta cũng cảm nhận được tình yêu và sự im lắng ở nội tâm mình. Dù ta không nhận thức được hết tầm quan trọng của biến cố đó, hoa vẫn là một biểu tượng, qua hình tướng, những gì thiêng liêng, cao quý nhất, dù phần cao quý ấy thực chất là cái không có hình tướng. So với những loài cây cỏ đã có mặt trước đó thì hoa có vẻ mong manh, chóng tàn hơn. Nhưng hoa đã trở thành sứ giả từ một cõi khác, như là một chiếc cầu nối liền thế giới của hình hài vật chất với thế giới vô hình. Hoa không chỉ cho ta m
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)